Bạn đang xem bài viết Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại được cập nhật mới nhất trên website Hoisinhvienqnam.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Danh sách chương Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại
1 “Ta đã giết chóc và đánh chìm tàu chiến Noxus từ khi ngươi còn đang đóng bỉm cơ, nhóc con. Ngươi không muốn dây với ta đâu. “
Khó đoán và tàn bạo, kẻ chiếm ngôi vua hải tặc Gangplank khiến tất cả sợ hãi.
“Mạo hiểm càng nhiều, tiền thưởng càng lớn. “
Xinh đẹp và nguy hiểm: Ít người hơn được Miss Fortune về cả hai mặt này. Một trong những thợ săn tiền thưởng lừng danh của Bilgewater, cô gây dựng huyền thoại cho mình khi ghim đầy đạn vào kẻ thù và bắt giữ những kẻ sừng sỏ nhất.
Graves
“Chúng ta đến lấy vàng chứ không phải lấy đầu của các ngươi, đừng ai cố làm anh hùng. “
Malcolm Graves là kẻ bị truy nã ở mọi vương quốc, thành bang và đế chế hắn đặt chân đến.
4 “Thường cứ bị đá vào đầu thì mới thông thái ra được. “
Sức mạnh hình thể của Illaoi chẳng là gì so với đức tin mãnh liệt của bà. Là nhà tiên tri của Thủy Thần Vĩ Đại, bà sử dụng một tượng thần khổng lồ bằng vàng để lôi linh hồn kẻ địch ra khỏi thể xác và đập tan nhận thức của chúng về thực tại.
“Hãy nói lại cho ta xem, Cừu bé nhỏ, ta được lấy những gì?”
“Tất cả, Sói thân mến. ”
Độc lập nhưng không bao giờ tách rời, Kindred đại diện cho hai phần của cái chết.
6 Azir là hoàng đế của Shurima từ một thời đại xa xăm, một kẻ kiêu hãnh đứng trên đỉnh của sự bất tử. Thói ngạo mạn đã khiến ngài bị phản bội và sát hại đúng thời khắc đắc thắng nhất, nhưng giờ, hàng thiên niên kỷ sau, ngài đã tái sinh thành Thể Thăng Hoa đầy sức mạnh.
7 “Cái chết không phải là kết thúc của một chuyến hành trình, nó mới là sự bắt đầu. . . “
Kẻ báo hiệu cho sự diệt vong, Karthus là một linh hồn bất tử ngân nga những bài hát ám ảnh như khúc dạo đầu cho nỗi kinh hoàng của sự hiện diện ác mộng của hắn.
Zac là sản phẩm của một lần rò rỉ độc chất thấm qua màng hóa-kỹ và đọng lại nơi một hang động biệt lập sâu dưới Hầm Thấp Zaun. Dù mang xuất thân hèn mọn như vậy, Zac đã phát triển thành một thực thể biết suy nghĩ cư ngụ trong các đường ống của thành phố, thỉnh thoảng lộ mặt giúp đỡ những ai không thể tự cứu mình hoặc tái thiết cơ sở hạ tầng đã hỏng hóc của Zaun.
“Phá vỡ hàng ngũ của chúng và giẫm đạp lên chúngkhông thương tiếc. Nghiền nát những kẻ sống và tậnhưởng nỗi kinh hoàng của chúng. “
Hecarim là một gã khổng lồ giáp trụ đầy mình, là thủ lĩnh của một nhóm kỵ sĩ bóng ma chuyên săn lùng người sống của Quần Đảo Bóng Đêm.
“Khi gặp bất công, chúng ta tìm kiếm công lý. Khi bị làmhại, chúng ta đánh trả. Khi bị phản bội, Mũi Giáo PhụcHận ra tay!”
Một bóng ma của trừng phạt và báo thù, Kalista là linh hồn bất tử của sự phục hận, một cơn ác mộng được triệu hồi từ Quần Đảo Bóng Đêm để săn đuổi những kẻ lật lọng và phản bội.
“Tất cả đều phải chết. . . nhưng ta vẫn sống tiếp. “
Bóng ma tàn ác Mordekaiser nằm trong số những linh hồn khủng khiếp nhất và chất chứa nhiều căm thù nhất trên Quần Đảo Bóng Đêm.
“Tâm trí là một điều kỳ diệu để ta xé nát. “
Độc ác và xảo quyệt, Thresh là một linh hồn tự hào với việc tra tấn người sống không ngừng nghỉ, khiến họ suy sụp bằng sự hành hạ chậm rãi và đầy sáng tạo.
“Một đời sống trong cảnh nô lệ đã giúp ta sẵn sàng làmchủ đến muôn đời. “
Xerath là Pháp Sư Thăng Hoa của Shurima cổ đại, một thực thể năng lượng huyền bí bị giằng xé trong những mảnh vỡ của một quan tài ma thuật.
Câu chuyện về một lưỡi kiếm được ghi lại bằng máu.
Yasuo là một người đàn ông đầy quyết tâm, một kiếm khách nhanh nhẹn biết cách vận dụng gió để trảm sát kẻ thù.
Jinx, cô nàng tội phạm tính khí thất thường đến từ Zaun, sống để tàn phá mà chẳng bận tâm đến hậu quả. Mang theo một dàn vũ khí chết chóc, cô xả ra những vụ nổ chói lóa inh tai nhất, để lại chuỗi dài hỗn loạn phía sau.
16 Hãy biết ơn ta. Hạ sát ngươi là ta giải thoát ngươi khỏi sự đọa đày vĩnh cửu
Lucian sử dụng những vũ khí cường hóa bởi sức mạnh thượng cổ để chống lại binh đoàn xác sống.
Khi Heimerdinger và những người đồng tộc yordle của hắn di cư đến Piltover, họ đã quyết định khoa học là lẽ sống của mình, và nhanh chóng họ thực hiện được nhiều cống hiến to lớn cho cả cộng đồng khoa ma kĩ.
Từng là một tội phạm trên các con phố hiểm ác của Zaun, Vi là một cô gái nóng tính, bốc đồng, đáng sợ, và không ưa gì những nhà cầm quyền cả. Trải qua một tuổi thơ đơn độc, bản năng sinh tồn của Vi được phát triển hoàn hảo cùng với máu hài hước rất “hung hãn” của cô.
19 Aatrox là một chiến binh huyền thoại, một trong năm người cuối còn lại của một tộc người cổ xưa được biết đến với cái tên Darkin. Với lưỡi kiếm to bản trong tay, hắn ta có thể chém nát cả những quân đoàn hùng mạnh bằng một cách mà vẫn giữ được phong thái mê hoặc.
20 Nhắm mắt lại và chấp nhận cái lạnh đi
Ma pháp của Lissandra có thể biến sức mạnh của băng tuyết thành một thứ gì đó đen tối và khủng khiếp. Với sức mạnh của thứ băng tuyết đen tối đó, cô ta không chỉ đóng băng mà còn đâm xuyên và nghiền nát những kẻ ngáng đường.
Truyện Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại Chương 5
Tác giả: Tân Nháy Tn
“Hãy nói lại cho ta xem, Cừu bé nhỏ, ta được lấy những gì?”
“Tất cả, Sói thân mến.”
Độc lập nhưng không bao giờ tách rời, Kindred đại diện cho hai phần của cái chết. Cây cung của Cừu nhanh chóng đưa những người chấp nhận số phận của họ ra khỏi thế giới trần tục. Sói săn đuổi những kẻ chạy trốn khỏi định mệnh, mang đến cho chúng kết thúc dữ dội trong bộ hàm khủng khiếp của nó. Dù những lời giải thích về bản chất của Kindred biến đổi trên khắp Runeterra, mọi phàm nhân đều phải lựa chọn cái chết cho mình.
Kindred là vòng tay vô hình của hư không, là cái nghiến răng giận dữ của bóng tối. Người chăn cừu và tên đồ tể, nhà thơ và kẻ hoang dã, chúng là một và cũng là cả hai. Khi đứng trên lằn ranh sinh tử, vang vọng hơn bất kỳ tiếng tù và nào, chính mạch đập dồn dập nơi cổ một người kêu gọi Kindred bước vào cuộc săn. Hãy đứng lên đón chào cây cung bạc của Cừu và những mũi tên của nó sẽ cho bạn một cái chết nhanh chóng. Nếu bạn từ chối, Sói sẽ dẫn bạn vào cuộc săn vui vẻ của nó, nơi mỗi lần rượt bắt đều dẫn đến một cái kết bạo tàn.
Kể từ khi con người biết đến cái chết, Kindred đã có mặt ở Valoran. Khi thời khắc cuối cùng đến, có lời đồn rằng một người Demacia chân chính sẽ biến thành Cừu và cầm lấy mũi tên, trong khi Sói đi săn giữa những con phố tối tăm của Noxus. Trong gió tuyết của Freljord, trước khi vào trận chiến, nhiều kẻ “hôn Sói,” thề vinh danh cuộc săn của nó bằng máu kẻ thù. Sau mỗi ngày Hội Ma, cả thành phố Bilgewater tụ tập lại để ăn mừng cho những kẻ sống sót và vinh danh những người được Cừu và Sói ban tặng cái chết.
Phủ nhận Kindred chính là phủ nhận trật tự tự nhiên. Chỉ có vài kẻ khốn khổ từng trốn tránh bộ đôi thợ săn này. Những kẻ đào thoát ngoan cố đó chẳng có chốn dung thân, mà chỉ có ác mộng. Kindred chờ đợi những kẻ đó bị giam trong hình hài xác sống trên Quần Đảo Bóng Đêm, vì chúng biết cuối cùng tất cả sẽ ngã xuống trước cây cung của Cừu và nanh vuốt của Sói.
Người ta biết đến sự hiện diện của Thợ Săn Vĩnh Hằng sớm nhất là qua bộ đôi mặt nạ cổ xưa, không biết được ai khắc lên bia mộ của những người đã bị quên lãng từ lâu. Nhưng đến tận ngày nay, Cừu và Sói vẫn gắn liền với nhau, và chúng luôn là Kindred.
Máu đổ từ trận chiến như một bữa tiệc bày ra trước mắt chúng. Sự sống mới ngon lành làm sao-có quá nhiều kẻ để giết, có quá nhiều tên để săn! Sói bước từng bước trên tuyết trong khi Cừu uyển chuyển nhảy múa từ lưỡi gươm này sang mũi giáo kia, cuộc tàn sát đẫm máu không hề vương chút nào lên tấm áo choàng mờ ảo của nó
“Ở đây có cả sự can đảm lẫn nỗi đau, Sói ạ. Nhiều người sẽ vui mừng đón nhận kết thúc của họ.” Cừu giương cung lên và vạch ra một đường cong dứt khoát.
Người lính trút hơi thở cuối cùng khi tấm khiên bị một cây rìu bổ nát. Cắm trong tim anh ta là một mũi tên bạc, lờ mờ thứ ánh sáng siêu hình.
“Lòng can đảm khiến ta chán muốn chết,” con sói đen to lớn càu nhau khi đi trên lớp tuyết. “Ta đang đói và rất muốn đi săn đây.”
“Kiên nhẫn nào,” Cừu thì thầm vào cái tai lông lá của nó. Lời vừa nói, đôi vai của Sói căng ra và phục người sát xuống đất.
“Ta ngửi thấy sự sợ hãi,” nó nói, run lên vì kích động.
Phía bên kia bãi tuyết lầy lội, một tùy tùng-còn quá trẻ để chiến đấu, nhưng vẫn phải cầm kiếm trên tay-nhìn thấy thứ Kindred đã đánh dấu khắp thung lũng.
“Ta muốn thằng nhóc kia. Nó có thấy chúng ta không, Cừu?
“Có, nhưng nó phải lựa chọn. Để Sói ăn, hay chào đón ta.”
Trận chiến xoay mũi nhọn của nó sang phía cậu tùy tùng. Cậu nhìn chằm chằm vào cơn thủy triều hỗn độn của dũng cảm và tuyệt vọng đang tràn đến. Đây sẽ là buổi bình minh cuối cùng cậu được nhìn thấy. Trong khoảng khắc đó, cậu nhóc đã lựa chọn. Cậu sẽ không tự nguyện ra đi. Cậu sẽ chạy đến hơi thở cuối cùng.
Sói táp vào không khí và dụi mặt xuống tuyết như một chú cún con.
“Phải, Sói thân mến.” Giọng Cừu vang vọng như như một chuỗi chuông ngọc. “Bắt đầu cuộc săn đi.”
Chỉ chờ có thế, Sói chạy băng qua chiến trường, đuổi theo cậu nhóc, tiếng tru như sấm sét vang khắp thung lũng. Thân thể xám xịt của nó lướt qua xác những kẻ mới chết và đống vũ khí gãy nát vô dụng của chúng.
Cậu tùy tùng quay lưng bỏ chạy vào rừng, lách qua những thân cây to lớn. Cậu tiếp tục chạy, không khí lạnh cóng ùa vào buồng phổi. Cậu quay đầu lại nhìn kẻ săn đuổi, nhưng chẳng thấy gì ngoài cây cối. Bóng đêm khép chặt vòng vây quanh người cậu và cậu chợt nhận ra không có lối thoát nào cả. Hình thù đen tối của Sói ở khắp nơi. Cuộc rượt đuổi đã đến hồi kết. Sói cắm phập hàm răng sắc nhọn của nó vào cổ cậu tùy tùng, xé nát từng mảnh của sự sống trong đó.
Sói thích thú trước tiếng hét của cậu nhóc và tiếng xương vỡ vụn. Cừu dạo bước đằng sau, bật cười trước trò giải trí này. Sói quay lại và hỏi bằng một giọng như tiếng gầm gừ, “Đây là âm nhạc, phải không Cừu?”
“Dành cho ngươi thôi,” Cừu trả lời.
“Lại đi,” Sói liếm chút nhựa sống cuối cùng của cậu nhóc còn vương trên mép. “Ta muốn rượt đuổi tiếp, Cừu bé nhỏ ạ.”
“Luôn luôn có thêm con mồi mà,” Cừu thì thầm. “Cho đến ngày chỉ còn Kindred tồn tại.”
“Lúc ấy ngươi sẽ chạy trốn ta chứ?”
Cừu quay lại với trận chiến. “Ta sẽ không bao giờ chạy trốn ngươi, Sói thân mến.”
Truyện Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại Chương 9
Tác giả: Tân Nháy Tn
“Phá vỡ hàng ngũ của chúng và giẫm đạp lên chúngkhông thương tiếc. Nghiền nát những kẻ sống và tậnhưởng nỗi kinh hoàng của chúng.”
Hecarim là một gã khổng lồ giáp trụ đầy mình, là thủ lĩnh của một nhóm kỵ sĩ bóng ma chuyên săn lùng người sống của Quần Đảo Bóng Đêm. Một sự kết hợp gớm ghiếc giữa người và thú, bị nguyền rủa phải vĩnh viễn rong ruổi, Hecarim miệt mài giết chóc và hủy diệt linh hồn dưới móng sắt của mình.
Sinh ra trong một đế chế đã lụi tàn và bị quên lãng từ lâu, Hecarim là tùy tùng cho một đội hiệp sĩ huyền thoại được biết đến với cái tên Hội Sắt, một hội huynh đệ thề sẽ bảo vệ lãnh thổ của nhà vua. Ở đó, hắn chịu sự huấn luyện khắc nghiệt nhất mà người ta có thể tưởng tượng được, một chế độ trừng phạt đã rèn giũa hắn trở thành một chiến binh đáng sợ.
Khi Hecarim trưởng thành, hắn dễ dàng thông thạo mọi hình thức chiến đấu và chiến thuật. Hắn nhanh chóng vượt xa các đồng môn trong kỵ chiến, và Hiệp Sĩ Chỉ Huy của Hội Sắt đã thấy được sự vĩ đại bên trong con người trẻ tuổi này và công nhận hắn là một người kế thừa đầy tiềm năng. Nhưng nhiều năm trôi qua và Hecarim đã thắng hết trận này đến trận khác trên lưng con chiến mã hùng mạnh của hắn, ngài Chỉ Huy cuối cùng cũng nhận ra bóng tối đang lớn dần trong tâm trí người phụ tá của mình. Sự thèm khát của Hecarim đối với việc thảm sát và ham muốn vinh quang đến ám ảnh đã ăn mòn danh dự của hắn và ngài Chỉ Huy biết rằng vị hiệp sĩ trẻ này không bao giờ được phép trở thành thủ lĩnh của Hội Sắt. Trong phòng riêng, ông bảo Hecarim hắn sẽ không là người kế thừa của ông và dù nổi cơn thịnh nộ, viên phụ tá vẫn nuốt giận và quay lại với phận sự của mình.
Trong cuộc chiến sau đó của Hội, ngài Chỉ Huy bị kẻ thù bao vây và chia cắt khỏi đồng đội. Chỉ có Hecarim tới trợ giúp ông được, nhưng trong một giây phút hiềm thù, hắn đã quay đi và để mặc ngài Chỉ Huy chết. Trận chiến kết thúc, những hiệp sĩ sống sót, không hề biết tới việc Hecarim đã làm, quỳ trên mảnh đất đẫm máu và thề coi hắn là thủ lĩnh của họ.
Hecarim trở về kinh đô, và gặp Kalista, tướng lĩnh của nhà vua. Kalista nhận thấy tài năng hiếm có của hắn, và khi hoàng hậu bị sát thủ dùng dao tẩm độc làm bị thương, cô giao nhiệm vụ cho Hội Sắt bảo vệ cho nhà vua trong lúc mình đi tìm thuốc giải. Hecarim chấp nhận, nhưng bị bắt làm thứ hắn thấy là công việc của đầy tớ đã lại gieo mầm oán hận.
Hecarim ở lại bên nhà vua trong lúc ông phát điên vì buồn khổ. Bị hoang tưởng, nhà vua nổi giận với những ai tìm cách chia rẽ ông khỏi người vợ đang hấp hối và sai Hội Sắt đi đàn áp những ai bất đồng ý kiến trong vương quốc. Hecarim chỉ đạo Hội Sắt trong những vụ thanh trừng đẫm máu những kẻ bất mãn, và có tiếng xấu là một tên tay sai tàn nhẫn cho ý chỉ của nhà vua. Nhiều ngôi làng bị thiêu rụi và những kỵ sĩ của Hội Sắt giết hại hàng trăm người. Vương quốc chìm trong cảnh tăm tối, và khi hoàng hậu chết, Hecarim bịa đặt với nhà vua việc hắn đã khám phá ra sự thật đằng sau cái chết của hoàng hậu như thế nào nhằm tìm cách đạt được sự phê chuẩn để dẫn Hội Sắt tới những nước khác và giành được danh tiếng đáng sợ hơn nữa.Trước khi hắn xuất chinh, Kalista trở lại. Cô đã tìm thấy phương thuốc cho căn bệnh của hoàng hậu trên Đảo Thiêng huyền thoại, nhưng đã quá trễ để cứu bà. Ghê sợ trước tình trạng của vương quốc, Kalista từ chối chia sẻ những gì cô đã khám phá ra và bị tống giam. Hecarim nhìn thấy cơ hội để giành thêm sự tin cậy và đến phòng giam của Kalista. Hứa hẹn sẽ ngăn nhà vua thực hiện bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, Hecarim thuyết phục Kalista tiết lộ điều cô biết. Kalista miễn cưỡng đồng ý và dẫn hạm đội của nhà vua qua tấm màn huyền bí che chắn Đảo Thiêng khỏi ánh mắt người đời.
Hecarim dẫn vị vua tàn tạ tới trung tâm hòn đảo kỳ diệu, nơi ông gặp lính gác ở đó và yêu cầu họ giúp đỡ. Những người lính gác bày tỏ sự thông cảm, nhưng bảo nhà vua rằng việc cứu vợ ông nằm ngoài khả năng của họ. Nổi giận, nhà vua ra lệnh cho Kalista giết lính gác từng người một đến khi họ nhượng bộ. Kalista từ chối, đứng chắn giữa nhà vua và cư dân của đảo.
Nhưng khi hoàng hậu sống lại, bà trở thành một sinh vật đáng sợ phân hủy và đầy giòi bọ. Bà cầu xin được chết lần nữa. Ghê tởm trước điều mình đã làm với người vợ yêu quý, nhà vua dùng một phép thuật để chấm dứt sinh mạng của họ và gắn kết họ với nhau mãi mãi. Ông đã thành công, nhưng sức mạnh của thần chú vô tình được rất nhiều tạo vật ma thuật trên đảo tăng lên gấp bội.
Một cơn bão sương đen vây quanh nhà vua, lan ra khắp đảo và giết toàn bộ những gì nó chạm vào. Hecarim bỏ lại nhà vua với cái chết và dẫn Hội Sắt quay lại thuyền, tiêu diệt mọi thứ họ gặp trên đường trong khi linh hồn của những người bị màn sương đen giết hại sống dậy. Lần lượt từng hiệp sĩ bị biến thành xác sống đến khi chỉ còn lại Hecarim. Ma thuật không được kiểm soát ùa vào người hắn, khiến hắn và con chiến mã dung hợp thành một quái vật kinh tởm phản ánh sự đen tối trong tâm hồn hắn.
Thét lên giận dữ, con quái thú khổng lồ được biết đến với cái tên Bóng Ma Chiến Tranh được tạo ra sau một sự biến đổi đầy đau đớn, một quái vật của cuồng nộ và hận thù. Tội lỗi trước đây của hắn càng tăng thêm trong vùng xoáy của ma thuật hắc ám, đã cho ra đời một sinh vật vô cùng ác độc và có sức mạnh kinh hoàng.
Giờ Hecarim bị ràng buộc với Quần Đảo Bóng Đêm, tuần tra quanh bờ biển và giết mọi thứ đứng trước hắn – một sự chế giễu cho trách nhiệm ngày trước. Và khi Màn Sương Đen chạm đến bên Quần Đảo Bóng Đêm, hắn và toán quân ma quỷ của Hội Sắt cùng tàn sát người sống để tưởng nhớ vinh quang đã mất từ lâu.
KHÔNG AI SỐNG SÓTKHÔNG AI SỐNG SÓT
Từng đợt sóng lạnh lẽo đập vào bờ biển ảm đạm, nhuốm đỏ máu của những người Hecarim đã giết. Lũ phàm nhân hắn chưa giết đang hoảng loạn chạy trên bãi biển. Cơn mưa đen trút xuống đầu chúng và mây bão sục sôi trong trái tim đau buồn của hòn đảo. Hắn nghe thấy chúng hét gọi lẫn nhau. Những từ ngữ hỗn độn mà hắn chẳng nhận ra nổi, nhưng ý nghĩa của chúng rất rõ ràng; chúng thực sự nghĩ chúng có thể sống để đến được tàu. Quả thật, chúng cũng có chút kỹ năng. Di chuyển đồng đều, khiên gỗ đan vào nhau. Nhưng chúng là phàm nhân và Hecarim từ từ nhấm nháp mùi vị của nỗi sợ hãi.
Hắn chạy quanh chúng, len lỏi qua những tàn tích đổ nát và bị màn cát bụi bốc lên che khuất. Tiếng sấm vang vọng của vó ngựa đập vào đá đen. Nó ăn mòn sự can đảm của chúng. Hắn nhìn đám phàm nhân qua khe hở trên mũ giáp. Ánh sáng yếu ớt của những linh hồn bất hạnh đang lập lòe trong thân xác của chúng. Nó làm hắn ghê tởm cho dù hắn thèm khát nó.
“Không ai sống sót,” hắn nói.
Giọng hắn bị bóp nghẹt bởi cái mũ sắt khủng khiếp, giống như tiếng kẽo kẹt của một kẻ chết treo. Âm thanh đó xoáy vào thần kinh chúng như nhưng lưỡi dao rỉ sét. Hắn hít vào nỗi sợ của chúng và nở nụ cười khi thấy một người hạ khiên xuống và chạy về phía thuyền trong tuyệt vọng.
Hắn gầm lên khi phi nước đại lao ra khỏi những tàn tích phủ đầy cỏ dại, hạ thấp thanh đao móc và cảm thấy cơn phấn khích quen thuộc. Một ký ức thoáng qua, cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn hiệp sĩ giáp bạc. Giành lấy vinh quang và danh dự. Ký ức đó nhạt dần khi người đàn ông cảm thấy cái lạnh lướt qua mình và ngoái lại nhìn.
“Làm ơn! Không!” anh ta hét lên.
Hecarim lướt qua anh ta nhanh như sấm chớp.
Lưỡi đao đen bóng run lên khi được nhuộm đỏ. Làn khói mong manh của linh hồn người đàn ông tìm cách bay đi, nhưng màn sương đang trong cơn đói sẽ không bị đánh lừa. Hecarim nhìn linh hồn đó xoắn vặn lại trong một phản ảnh đen tối của cuộc đời người đàn ông.
Hecarim lấy sức mạnh từ hòn đảo và biển nổi sóng khi một toán hiệp sĩ bóng đêm cuộn trong ánh sáng mờ mờ lao lên từ mặt nước. Nhốt mình bên trong bộ giáp sắt cổ xưa, chúng rút ra những thanh gươm đen chập chờn ánh hào quang của bóng tối. Hắn đáng ra biết những người này. Chúng đã và vẫn đang phục vụ hắn, nhưng hắn không nhớ gì về chúng cả. Hắn quay về phía lũ phàm nhân trên bãi biển. Hắn rời khỏi màn sương, khoái trá trước sự khiếp đảm của chúng khi lần đầu tiên chúng thấy rõ hắn.
Hình dạng khổng lồ gớm ghiếc của một vật lai giữa người và ngựa, một vị thần phá hoại bằng sắt thép. Bộ giáp của hắn tối đen và đầy những vết khắc mà hắn chỉ mơ hồ nhớ được ý nghĩa. Lửa cháy âm ỉ đằng sau tấm che mặt, linh hồn bên trong lạnh lẽo, chết chóc và căm thù sự sống.
Hecarim lồng lên khi những tia sét ngoằn ngoèo rạch ngang bầu trời. Hắn hạ đao xuống và dẫn đầu toán hiệp sĩ xung kích, hất tung những đám cát đẫm máu và những mảnh xương vụn trên đường hắn đi qua. Lũ phàm nhân gào thét và nâng khiên lên, nhưng đợt tấn công này là không thể ngăn cản. Hecarim xông vào đầu tiên, đó là quyền của thủ lĩnh, và cú va chạm nảy lửa khiến bức tường khiên vỡ ra thành từng mảnh. Người bị giẫm đạp thành một đống dưới gót sắt của hắn. Thanh đao tả xung hữu đột, mỗi cú đánh lại lấy đi một người. Đoàn hiệp sĩ ma nghiền nát mọi thứ trước mặt, tàn sát những người sống trong cơn cuồng nộ của móng đạp, giáo đâm và kiếm chém. Linh hồn của đám phàm nhân thoát khỏi thân thể dập nát, bị bẫy giữa sự sống và cái chết bởi ma thuật của Bóng Ma Chiến Tranh.
Linh hồn của người chết vây quanh Hecarim, nhìn vào kẻ đã sát hại họ và hắn thích thú trước niềm vui chiến trận dâng trào. Hắn bỏ qua những linh hồn đang than khóc. Hắn không quan tâm gì đến việc nô lệ chúng. Cứ để cái việc thấp kém đó cho tên Cai Ngục Xiềng Xích.
Tất cả những gì Hecarim quan tâm là giết chóc.
Liên Minh Huyền Thoại Cập Nhật Tiểu Sử Của Xin Zhao
Trên trang Vũ Trụ Liên Minh Huyền Thoại, Riot Games đã cập nhật lại tiểu sử của Xin Zhao, Tể tướng Demacia. Đồng thời, một truyện ngắn mang tên “Từng được tự do” của tác giả Michael Luo cũng được công bố để những người yêu thích Liên Minh Huyền Thoại có thể hiểu rõ hơn về Xin Zhao.
TIỂU SỬ XIN ZHAO
Được tương truyền là kẻ bất bại trong những trận chiến tay đôi, cả đời Xin Zhao là cống hiến cho chiến trận. Những kí ức hiếm hoi về quãng đời thuở ấu thơ của anh là về Viscero, chiếc thuyền đánh cá Ionia nơi anh đã từng làm việc. Là một cậu bé dễ mến, anh tuân theo tất cả những gì người lớn chỉ dẫn từ lau sàn tàu cho đến sửa lưới rối và tận hưởng sự yên bình đó… cho đến một ngày họ vô tình đi quá xa, tiến vào vùng biển ngoại quốc.
Chiếc thuyền nhỏ bị bắt giữ bởi những chiến hạm Noxus. Chỉ huy của chúng lên thuyền,diễn thuyết về vinh quang của đế chế, rồi tuyên bố Viscero cùng thủy thủ đoàn là tài sản hợp pháp của hắn. Họ đa phần là những ngư dân già, không thích hợp cho quân đội, nhưng vẫn bị bắt hết về lãnh thổ Noxus.
Sau chuyến hành trình đằng đẵng băng qua đại dương rộng lớn, Xin Zhao đã đến một vùng đất mới kỳ lạ. Không có vẻ đẹp tinh tế trong màu nước, hay ma thuật chảy trên những ngọn cây. Trên đường là những cánh cổng sắt, những bức tường đã khác xa với những thứ mà Xin Zhao đã từng thấy, và người dân ở đây thì chật như nêm. Anh dần hiểu được đây là kinh đô của Noxus, và là nơi trú ngụ một kẻ mang tên tên “Darkwill” đang trị vì vương quốc rộng lớn này. Bị tách rời khỏi những người còn lại ở Viscero, và chẳng còn đường về nhà, Xin Zhao đành phải phục vụ những kẻ đã cầm tù mình.
Kĩ năng dùng giáo của Xin Zhao nhanh chóng được chú ý, và anh được hứa hẹn một cuộc đời tốt hơn đầy đủ thức ăn đổi lấy khả năng võ thuật của mình. Noxus tôn vinh sức mạnh, và những kẻ quản thúc phát hiện ra anh là một chiến binh mạnh mẽ.
Chẳng còn gì để mất, chàng trai trẻ đồng ý. Anh cởi bỏ bộ quần áo rách rưới, khoác lên mình giáp trụ, và tham gia Đấu Trường Sinh Tử.
Nhưng vận may thì không tồn tại mãi.
Bên ngoài Đấu Trường Sinh Tử, đế chế đôi lúc cũng có những thời điểm khó khăn. Những vương quốc láng giềng thâm nhập lãnh thổ họ, kích động một cuộc nổi loạn nơi biên giới Noxus. Người ta đồn rằng Darkwill và các cố vấn của lão ta đã bí mật dùng tiền để thả những lính đánh thuê, tù nhân, hay các đấu sĩ, và rồi bắt họ phục vụ cho quân đội đế chế. Chỉ với một cái bắt tay, Xin Zhao và những người bạn của anh bị bán đi, và đưa lên một chiếc thuyền về hướng tây.
Nơi đây, một tòa lâu đài nhỏ ven biển mang tên Kalstead, dù là danh tiếng của một đấu sĩ nổi danh bậc nhất cũng chẳng hề được biết đến. Họ bị ném ra chiến trường, đối đầu với lực lượng tinh nhuệ của vua Jarvan III, vương quốc Demacia, những người quyết tâm chế ngự sức ảnh hưởng của Noxus lên lục địa Valoran… và Xin Zhao nhanh chóng nhận ra chiến tranh khác xa với những trận chiến tay đôi trong đấu trường.
Dù những đấu sĩ khác đã bỏ trốn ngay khi nhìn thấy không thể tránh khỏi thất bại, Xin Zhao vẫn đứng vững, vấy máu hàng trăm kẻ khác lên ngọn giáo của mình. Đến cả khi bị đội Tiên Phong Bất Khuất của nhà vua một số trong họ thậm chí còn phải kinh ngạc với kĩ năng của anh bao vây, anh vẫn từ chối bỏ chạy. Xin Zhao đứng sừng sững, chấp nhận số phận của mình.
Dù vậy, Jarvan lại không nghĩ thế. Không như đám đông trong đấu trường, vị vua Demacia này không hề muốn giết chóc vô tội vạ. Ông trao trả tự do cho những chiến binh Noxus thất bại, nếu họ thề rằng sẽ rời khỏi Kalstead trong yên bình. Bất ngờ vì hành động trắc ẩn này, Xin Zhao nghĩ về điều sẽ chờ đợi mình ở Noxus. Anh có thể quay trở lại cuộc sống mà mạng mình chỉ đáng giá vài đồng xu vàng cho bọn cầm quyền… hoặc là anh có thể chiến đấu cho người đang mang lý tưởng mà anh hằng khao khát.
Bằng tất cả danh dự của mình, anh quỳ gối trước Jarvan III, mong được cống hiến sức mình dưới trướng nhà vua.
Đã nhiều thập kỷ trôi qua, và Xin Zhao vẫn chứng tỏ lòng trung thành tuyệt đối của mình, hết lần này đến lần khác. Là tể tướng của hoàng cung, ông không chỉ là cận vệ và cố vấn cho người bạn và cũng là chủ nhân của mình, mà còn cho cả con trai của người hoàng tử Jarvan trẻ tuổi, người sẽ một ngày kế thừa ngôi báu. Con đường để trở thành một người Demacia của Xin Zhao có lẽ hơi dị thường, nhưng anh vẫn chưa bao giờ làm trái lời thề của mình với vương quốc và lý tưởng của nó. Đó không phải là một nghĩa vụ, anh giải thích, mà là một lựa chọn.
TRUYỆN NGẮN: TỪNG ĐƯỢC TỰ DO
Người tù đứng sừng sững, chân mang xiềng gỗ, dây thừng trói tay. Máu nhỏ giọt từ cằm anh xuống tấm áo vải Noxus đen, để lại một vũng máu nhỏ đọng nơi ngón chân trần. Phía trên, vòm trời được sơn thành những mảng, sắc xám lẫn xanh, chẳng thể rõ màu.
Một bức tường cọc nhọn đang vây quanh người tù. Gần đó, binh lính tất bật chạy từ lều này sang lều khác. Bụi mịt mù theo bước chân vội vã của họ, để lại những vết bẩn mà họ sẽ cần phải lau sạch trước khi đối diện với chỉ huy của mình. Người tù hiểu điều này, anh đã quan sát quân kỷ của họ trong suốt nhiều ngày qua. Chúng chẳng giống bất kỳ điều gì anh từng được thấy.
Quanh khu trại, những lá cờ lục quân sáng màu phấp phới trong gió, trên đó là hình ảnh một thanh kiếm đặt giữa cặp cánh đang dang rộng-biểu tượng của Demacia.
Không lâu trước đây, nơi đó cắm những lá cờ sắc đỏ đen của Noxus. Người tù nhớ lại nhiệm vụ của bản thân: chiếm lại Kalstead vì vinh quang của đế chế.
Anh đã thất bại.
Và anh cũng không hề biết trước hậu quả. Chiến tranh không thứ tha cho kẻ thất bại. Đó là sự thật mà anh phải sẵn sàng chấp nhận. Giờ đây, anh phải chờ đợi định mệnh của bản thân. Lần đầu khi anh bị bắt làm tù nhân, anh mất đi quê hương. Lần này, anh sẽ mất gì nữa đây?
Anh nhắm mắt lại, để những ký ức tràn ngập tâm trí mình. Có hai người, anh nhớ lại. Gã chủ nhân mà anh biết kẻ đã biến một cậu bé lạc khỏi quê hương trở thành một chiến binh dũng mãnh trong Đấu Trường Sinh Tử. Kẻ còn lại là một người lạ, tự xưng là đại diện cho chiến ý của đế chế. Rồi sau khi họ bắt tay, anh bị đưa về phía tây, dưới bóng ngọn núi Argent, Kalstead.
Chẳng có lời tạm biệt, cũng chẳng có lời chúc tốt đẹp nào cả. Dẫu sao, anh cũng không phải đi một mình. Có những kẻ khác cũng giống anh, cùng một cái tên “lính rách”, cách mà họ bị gọi hồi còn ở Noxus. Một nhóm những chiến binh què quặt được cử đi giải quyết những nhiệm vụ không đáng để các chiến đoàn Noxus để tâm đến. Không nhiều người có quyền quyết định những thứ như vậy, ngay cả chủ nhân của bọn họ cũng sẵn lòng bán tài năng của họ cho quân đội với một cái giá hợp lý.
“Trông ngươi không có vẻ gì là người Noxus,” một giọng nói cất lên, hất văng người tù ra khỏi dòng hồi ức.
Anh mở mắt và nhìn thấy một người Demacia đứng bên ngoài ngục vây. Quân phục mà gã ta mặc kết hợp giữa vải nâu và quân phục hải quân, được bọc ngoài bởi giáp lưới, cùng thanh đoản kiếm giắt nơi thắt lưng. Gã trông có vẻ là một chỉ huy, người tù nghĩ, nhưng là cấp dưới.
“Ngươi tên gì?” gã hỏi.
Người tù bối rối. Liệu câu trả lời có định đoạt số phận của anh không?
“Xin Zhao,” anh hồi đáp, bằng một giọng nói cứng đờ và khô khốc.
“Gì cơ?”
“Xin. Zhao.”
“Không giống tên Noxus lắm,” gã lính tự nhủ thành tiếng. “Tên của bọn Noxus hầm hố lắm, kiểu… Boram Darkwill… ấy.” Gã ta hơi rùng mình khi nhắc đến hai từ đó.
Xin Zhao không trả lời. Anh nghĩ đây chỉ là thủ tục trước buổi hành hình.
“Lại đây, trung sĩ khiên,” một người Demacia khác lên tiếng. Ánh nhìn sắt đá của người chỉ huy trẻ khiến gã trung sĩ phải chú ý. Cô ta mặc một bộ giáp bạc với những đường chỉ vàng chạy dọc trên giáp vai. Sau lưng cô là một tấm áo choàng màu xanh sáng chói.
“Đừng nói chuyện với lũ Noxus,” cô góp ý. “Bọn chúng không có cùng lý tưởng với chúng ta đâu.”
Gã trung sĩ gật đầu. “Vâng, thưa Đội Trưởng Kiếm Crownguard. Nhưng tôi có thể hỏi liệu…
Người chỉ huy gật đầu.
“Vì sao hắn ta lại được giam giữ riêng?”
Cô liếc nhìn người tù, đôi mắt xanh biếc chất chứa vẻ khinh miệt
“Tên này đã giết nhiều người hơn những kẻ khác.”
Xin Zhao chợt tỉnh giấc bởi tiếng tù và vang vọng. Anh đang ngồi trong một vũng bùn, bàn chân cọ quậy trong lòng đất ẩm. Dựa lưng vào một chiếc cọc, anh cố gượng đứng dậy và nhìn thấy gã trung sĩ ngày hôm trước đang đến gần, cùng bốn người nữa với trang phục tương tự. Họ mở cửa ngục, và gã trung sĩ bước vào đầu tiên, mang theo một cái khay, với tô súp nóng.
“Chào buổi sáng. Ta là Olber, và đây là đơn vị của ta,” gã trung sĩ nói. “Đây là bữa sáng của ngươi, Zen Jaw.
Xin Zhao ngắm nhìn gã đặt cái khay xuống mặt đất. Có người nói sai hai từ đó một cách tệ hại đến thế sao?
Một tên lính Demacia cắt dây trói tay Xin Zhao bằng một cử chỉ thuần thục. Gã trung sĩ và những người còn lại đứng quanh, tay họ đã đặt sẵn lên chuôi kiếm.
“Nào, ăn đi,” Olber nói.
Xin Zhao bưng cái tô lên. “Họ chỉ cử năm người à.”
“Bọn tôi làm theo lệnh đội trưởng,” Olber giải thích. “Dẫu sao cô ta cũng là người Crownguard. Họ đích thân bảo vệ nhà vua.”
Những người lính cùng gật đầu và quay lại nhìn nhau
“Đúng thế, cha cô ấy đã cứu Jarvan đời trước trên Đỉnh Bão Tố,” một người nói.
“Ngài Jarvan nào thế?” một người khác hỏi.
“Thứ hai. Còn hiện tại là thứ ba rồi.”
“Phải gọi là Hoàng Đế Jarvan Đệ Tam,” Olber ngắt lời. “Vua của các ngươi. Vua của ta. Thể hiện chút lòng tôn trọng đi chứ, nhất là khi ngài đã đích thân chinh chiến cùng chúng ta.”
Họ rất tôn trọng vua của mình, Xin Zhao ghi nhớ. Trong khi đám lính vẫn đang cười cợt nhau, anh đã ăn món súp, nhấp từng ngụm một, đồng thời lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ. Họ nói về sự ngu ngốc của bọn người Noxus khi dám tiến sâu thế này về phía tây, về việc họ sẽ viện binh cho Kalstead dễ dàng như thế nào, và niềm vinh quang mà mỗi người sẽ nhận dưới danh nghĩa công lý.
Chúng ta được đưa đến đây để chết, Xin Zhao nhận ra. Anh bóp chặt chiếc tô rỗng, mạnh đến nỗi nó bắt đầu nứt ra, gỗ gãy nát trong bàn tay anh.
Đám lính Demacia chuyển sự chú ý. Olber nhìn về phía Xin Zhao. “Tay.”
Xin Zhao lật ngửa đôi bàn tay lên, về phía họ.
“Ngươi rõ là bầm dập,” Olber đánh giá, khi đang trói sợi dây thừng mới vào cổ tay Xin Zhao. Đám lính cũng tụ tập xung quanh. Họ thấy những vết sẹo ở khắp nơi, chằng chịt như những con sông, chảy dọc trên da thịt anh. Anh cũng chẳng thể phân biệt vết sẹo nào là tự trận nào nữa. Anh dù đã chiến đấu rất nhiều trận, nhưng số trận đủ khiến anh bận tâm để nhớ thì chẳng bao nhiêu.
“Đó không phải là những vết thương mới,” một người nhận ra.
“Ngươi không sai,” Xin Zhao nói. Giọng anh, trong trẻo và trầm hùng, thu hút sự chú ý của họ. Trong một khoảnh khắc, họ lặng yên, nhìn anh như thể anh chẳng phải một kẻ tù nhân nữa.
“Ngươi làm gì hồi ở Noxus?” Olber hỏi.
“Ta đánh nhau ở đấu trường,” Xin Zhao hồi đáp.
“Đấu Sĩ à!” một người lính thốt lên. “Tôi đã từng nghe đến lũ tàn bạo này rồi. Chúng đánh nhau đến chết trước mặt hàng ngàn người!”
“Nhưng tôi chưa từng nghe đến Đấu Sĩ nào tên Zen Jaw cả,” một ai khác lên tiếng.
“Có thể hắn ta là kẻ kém cỏi? Bởi thế nên hắn mới ở đây, bị trói và bầm dập?”
“Gượm đã,” Olber cắt ngang. “Chẳng phải Đấu Sĩ các ngươi dùng biệt danh trên đấu trường sao?”
Xin Zhao suýt thì bật cười. Gã Demacia này thông minh hơn anh nghĩ. Điều này được biết đến, ngay cả bên ngoài đế chế, rằng Đấu Sĩ thường chọn cho mình một cái tên mới. Một số kẻ dùng nó để khoe mẽ. Những kẻ khác cần che giấu đi một thứ gì đó. Còn với Xin Zhao, đó là cách anh hồi tưởng lại cuộc đời cũ mà anh đã từng có trước khi nó bị tước đoạt mất.
“Viscero,” một người lính nói, tay cầm một tấm da thuộc. “Đó là cách người Noxus gọi hắn ta.”
Olber giật phang tấm da. Gã soi mói nó. Rồi một lát sau, gã nhìn thẳng vào Xin Zhao. “Ngươi là người Đấu Sĩ đó.”
Thinh lặng. Những tia mặt trời mong manh cắt xuyên bầu trời xám xịt
“Viscero,” Olber lặp đi lặp lại, giọng đầy phấn khích. “Kẻ bất bại.”
Đám lính nhìn nhau. Và rồi, cùng nhau, họ nhìn chằm chằm vào Xin Zhao, giờ thì đôi mắt ngu muội của họ mới nhận ra.
“Ta biết ngươi!” một tên lính lên tiếng.
“Ngươi đánh bại cả một con Nhân Ngưu à?” một tên khác nói chen vào.
Olber giơ tay lên để kết thúc cuộc phỏng vấn lộn xộn. “Vậy sao ngươi lại xưng tên mình là Zen Jaw?” gã hỏi.
Xin Zhao thở dài. “Một khi đã là Đấu Sĩ, chẳng còn đâu Xin Zhao nữa. Chỉ là Viscero thôi.” Rồi anh nhìn xuống cổ tay bị trói, đôi chân đeo xiềng, và rồi nhìn vào đám đông Demacia. “Trong khoảng thời gian còn lại, ta muốn được sống với tên thật của mình.”
“Nhưng một Đấu Sĩ nổi tiếng vì sao lại phải chiến đấu nơi biên giới?” Olber hỏi lại.
“Ta bị bán đứng,” Xin Zhao trả lời, “cho quân đội.” Anh cảm thấy việc giải thích mọi thứ thế này thật lạ. Từ rất lâu rồi, anh đã nghĩ rằng thời khắc cuối cùng của mình sẽ đến thật nhanh, nơi đấu trường, bằng mũi giáo hay lưỡi gươm chứ không phải là súp nóng và những câu hỏi về quá khứ bản thân.
Liệu định mệnh này đang cho ta một ân huệ cuối?
Olber có vẻ trăn trở. “Ngươi không được lựa chọn,” gã nói.
Xin Zhao đơn giản lắc đầu.
“Ngươi có gia đình ở Noxus không?”
Xin Zhao nghĩ một lúc, và rồi lại lắc đầu. Anh đang tự hỏi rằng liệu rốt cuộc anh có gia đình hay không ở bất kỳ đâu.
“Vậy thì, ta nghĩ ngươi đã sẵn sàng cho một bắt đầu mới rồi.” Olber gật đầu trong lúc một tên lính lấy ra chiếc chìa khóa và cởi xiềng cho Xin Zhao khỏi chiếc cọc.
Xin Zhao nghiêng đầu, thắc mắc. “Ý ông là sao?”
Olber mỉm cười. “Hãy thay y phục đi.”
Xin Zhao ngồi đó, trong tấm áo vải mới mà họ vừa đưa cho anh. Vải sợi Demacia tạo cảm giác mềm mại trên da anh. Anh nhìn vào trong những căn lều, đếm số giường rơm và những tô súp rỗng. Cảm giác thoải mái choáng ngợp tâm trí. Anh nhận ra những giọng nói thô thiển ấy. Chúng là của những kẻ, chỉ vài giờ trước, cũng là tù nhân như anh.
Từng người một, ngồi dậy khỏi giường và cảm ơn các y sĩ đã chữa lành vết thương cho họ. Rồi những binh lính Demacia đi vào lều. Xin Zhao thấy những tù nhân được hộ tống ra ngoài. Anh biết họ, bởi đã cùng họ hành quân đến Kalstead này. Trên đường đi, họ dành phần lớn thời gian để cố đánh bại những kẻ khác với những thành tích về sức mạnh của mình, rồi kẻ thắng được tôn vinh, trong khi kẻ thua bị bỏ lại trong nhục nhã. Họ ba hoa về số quân sĩ Demacia mà họ sẽ hạ sát. Nhưng đó là trước khi họ giao chiến với một quân lực thực sự.
Chẳng có chiến trận nào. Có lẽ quân đội của Noxus sẽ hùng mạnh hơn nhiều, với các quân đoàn và hệ thống vũ khí như thế, nhưng bọn họ không phải là quân nhân. Họ bị buộc phải đi, họ chưa được huấn luyện cách chiến đấu hiệu quả, và họ phải chiến đấu với một vương quốc đoàn kết. Chỉ trong vài giờ, Kalstead đã thất thủ trước quân giải phóng.
Chúng ta được đưa đến đây để chết, Xin Zhao tự nhắc nhở mình. Và rồi, như được định mệnh sắp đặt trước, họ vẫn sống. Không phải bởi Noxus, mà là bởi Demacia.
Định mệnh như cơn gió tứ phương, những trưởng lão đã từng nói với anh, cháu chẳng thể biết nó thổi đi đâu, cho đến khi cháu đích thân dong buồm.
Một y sĩ già đi ngang qua. Tấm áo choàng nhạt của bà ta cũng giống như những người khác trong lều. “Cháu thấy thế nào, cậu trẻ?” bà hỏi.
“Cháu ổn,” Xin Zhao hồi đáp. “Cảm ơn ạ.”
“Đừng cảm ơn ta. Cảm ơn nhà vua ấy. Ý chỉ của ngài là tất cả những tù binh chiến tranh đều phải được chăm sóc chu đáo..”
“Jarvan thứ ba ư?” Lại là ông ta, nữa à. Vì sao ổng lại được nhiều người yêu quý thế?
“Đúng, ngài Jarvan Đệ Tam vĩ đại của chúng tôi,” bà sửa lại cho anh. “Ngài cho các cậu cơ hội để làm lại cuộc đời, để tìm kiếm bình yên.”
Xin Zhao cúi đầu nhìn xuống mắt đất, với đôi bàn tay siết chặt. Viscero luôn có một chỗ đứng nơi đấu trường. Và ở một nơi khác, Valoran cũng sẽ chấp nhận anh với sức mạnh của anh, và đó là tất cả những gì anh quan tâm đến. Còn quê hương anh Vùng Đất Đầu Tiên phía bên kia biển khơi anh đã rời xa trong nhiều thập kỷ cũng chẳng khác gì một vùng đất xa lạ trong cơn ảo mộng của anh.
Anh sẽ tìm kiếm bình yên ở nơi đâu? Liệu anh còn muốn nó không?
Không, bình yên của anh đã chết từ lâu, khi mạng sống đầu tiên bị tước đoạt trong tay anh, và anh nhận được khoảng thù lao ấy.
Xin Zhao quay lại phía người y sĩ. “Cháu có một câu hỏi, liệu cháu có thể.”
“Sao nào, cậu bé?”
“Vị vua của bà. Ngài ấy là ai ạ?”
Người y sĩ cười khúc khích. “Sao cháu không tự đi mà tìm hiểu?”
Xin Zhao đi cùng Olber và bốn người lính nữa kề bên. Khi họ đi xuyên qua khu trại, anh trộm nhìn vào trong những căn lều, thấy những người lính Demacia đang sắp xếp hành lý và đội trưởng của họ thì đang lên kế hoạch cho lần triển khai tiếp theo. Nghe đồn rằng ở đâu đó, cách đây chưa đầy một tuần hành quân, một trận chiến khác với Noxus sắp nổ ra. Xin Zhao tự hỏi rằng liệu nơi đó có phải là điểm đến của những con người này không, theo dấu sự hỗn loạn, sửa chữa những lỗi sai nơi họ đi qua. Họ dường như đang phục vụ một mục tiêu cao cả hơn, một thứ mạnh hơn cả sức mạnh, một thứ giá trị hơn.
Anh mường tượng xem nó sẽ ra sao, một niềm tin thông suốt đến nỗi họ có thể hy sinh cả mạng sống vì nó sao? Có những thời khắc nơi đấu trường khi mạng anh chẳng hề đáng giá. Giờ đây, nó đáng giá một buổi diện kiến với nhà vua.
“Ngươi là người cuối cùng đấy,” Olber nói, ngừng việc hộ tống và chỉ tay về phía trước.
Xin Zhao đi theo hướng gã trung sĩ chỉ đến, và phát hiện ra một căn lều lớn hơn tất cả những căn lều còn lại. Vẫn ngọn cờ thủy quân sáng màu được cắm quanh nó. Lính canh với những bộ giáp sáng loáng đứng thành một hàng trước cổng vào. Anh thấy một người, mang trên cổ và mặt những hình xăm Noxus, lê bước đi ra cầm theo một túi nhỏ. Hắn ta cúi lạy nhiều lần trước khi được dẫn đi bởi một tên lính canh, và ngay lập tức, một người Demacia khác bước đến để lấp vào chỗ trống.
“Đó là lều của nhà vua” Olber nói. “Bọn ta sẽ đợi ở đây. Ngươi vào trong đó, cúi đầu, nhận bổng lộc của ngài, rồi bọn ta sẽ đón ngươi.”
Gã trung sĩ mỉm cười. “Nhà vua nói rằng một khi ngươi đã đứng đối diện ngài, ngươi sẽ là một người tự do… nhưng ngươi vẫn sẽ cần bọn ta khi ngươi ra ngoài. Đội Trưởng Crownguard chỉ huy khu trại này, và cô ta sẽ không cho phép tên chiến binh đối địch nào đi một mình ở đây đâu. Ít ra là cho đến khi chúng rời hết khỏi Kalstead.
Xin Zhao gật đầu chào, rồi bước về phía căn lều.
“Nhà vua chào đón Viscero!”
Giọng nói hiệu triệu anh trầm và chuẩn xác. Xin Zhao bước lên. Một khi đã ở trong, anh sẽ khụy gối phải và cúi thấp đầu. Sàn nhà được phủ một lớp vải với họa tiết của những hiệp sĩ có cánh, và những chiến binh với giáp trụ.
“Ngươi có thể ngẩng đầu lên,” một giọng nói khác vang lên. Xin Zhao ngẩng đầu và tìm kiếm người vừa nói. Đó là một người đàn ông, không lớn tuổi hơn anh nhiều, ngồi trên một chiếc ghế gỗ sồi cao. Ngài mặc một bộ giáp hoàng kim, được trang trí với những mảnh gai làm từ gỗ mun. Trên đầu ngài là một vương miện được đính những viên đá quý. Tay phải ngài cầm một ngọn trường thương thép, mũi thương sắc bén như nanh của một loài dã thú khổng lồ nào đó.
Vua của họ đây sao, Xin Zhao nhận ra. Mắt anh nhìn chằm chằm vào ngài một lúc nữa, cảm nhận được vẻ uy nghiêm nơi ngài, kết hợp cùng sự hiện diện quyền uy mà anh chưa từng mường tượng đến.
Bên trái nhà vua là Đội Trưởng Kiếm Crownguard, nghiêm nghị chẳng khác gì lần đầu Xin Zhao gặp cô ấy.
Bên phải ngài, trong bộ y phục hoàng tộc, là một cậu bé. Cậu cũng ngồi trên chiếc ghế gỗ sồi của riêng mình, đôi giày da thuộc của cậu lửng lơ ở mép ghế. Người lòa cũng có thể nhận ra sự giống nhau của cậu bé với nhà vua, mũi cứng và hàm bạnh. Hai người lính khác đứng quanh ba bọn họ, mỗi người đều sẵn sàng ngọn giáo trong tay.
“Viscero là một cái tên lạ thường đấy,” Vua Jarvan III nói. “Nó bắt nguồn từ đâu?”
Xin Zhao cúi gằm mặt, chẳng biết phải trả lời ra sao.
“Ngươi sẽ phải nói khi nhà vua hỏi đến,” người đội trưởng ra lệnh.
“Bình tĩnh, Tianna,” nhà vua nói, tay ra hiệu với cô. “Cậu ta rõ là vẫn bị sốc sau những việc đã xảy ra những ngày gần đây. Chúng ta nên cho cậu ta một chút thời gian, phải chứ?”
Đội trưởng kiếm vừa chợt mở miệng, nhưng lại ngậm lại ngay mà chẳng nói ra lời nào, cô chỉ đơn giản gật đầu.
“Lời nhắc về quê nhà của tôi,” Xin Zhao trả lời.
“Ồ, thế à?” nhà vua nói, tỏ vẻ tò mò. “Ta biết nhiều về Noxus, nhưng chưa nghe qua nơi nào tên Viscero.”
“Đó không phải là một nơi chốn, mà là một ký ức… dẫu sao thì nghĩa của nó cũng đã thay đổi khi đến Noxus.”
“À,” nhà vua nói, khẽ liếc nhìn con trai mình, “ký ức về tuổi thơ luôn “
“Nhưng đó không phải tên thật của tôi.”
“Ngươi dám cắt lời nhà vua sao?” đội trưởng kiếm gầm lên. Tay cô đã nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Xin Zhao chỉ cúi đầu. Và rồi, anh nghe thấy một tiếng cười, thân mật và chân thành. Một lần nữa, là giọng của Jarvan III.
“Ngươi là người đầu tiên hôm nay khiến Tianna phải tức giận thế đấy,” nhà vua nói. “Đây là trận chiến đầu tiên của cô ấy trên cương vị chỉ huy Đội Tiên Phong Bất Khuất, dù đó không hẳn là một trận chiến, chắc ngươi cũng hiểu chứ.”
Ngài vỗ vai vị hoàng tử nhỏ, người nãy giờ vẫn lặng thinh, chú tâm quan sát cha mình. “Làm ơn,” nhà vua nói. “Hãy kể câu chuyện của cậu, Viscero, ta vẫn chưa biết tên thật của cậu đấy.”
Đầu vẫn cúi gầm, Xin Zhao lấy một hơi. “Tên thật của tôi là Xin Zhao, được cha mẹ đặt, nhưng tôi không còn gặp lại họ nữa từ khi còn là một đứa bé. Họ có thể còn sống sót, hoặc đã chết tôi chẳng thể biết được.
Xin Zhao nuốt nước bọt một cách nặng nhọc. “Nơi tôi sinh ra có tên là Raikkon, một làng chài nơi Vùng Đất Đầu Tiên, được gọi với cái tên Ionia. Tuổi thơ tôi ở trên một chiếc thuyền cá mang tên Viscero, giúp đỡ những người lớn hơn bất kì việc gì họ cần. Một cuộc sống giản đơn, bình yên… cho đến khi lũ cướp xuất hiện với những chiến thuyền đỏ đen.
Anh nhắm mắt lại trong vài giây. Chẳng người Demacia nào lên tiếng.
“Chúng tôi không có cơ hội chống cự. Tôi bị bắt. Sau nhiều tháng lênh đênh trên biển, tôi đến Noxus. Mọi thứ đều… khổng lồ, dữ tợn, cứng rắn. Chẳng hề còn những vẻ đẹp tự nhiên nơi quê nhà nữa.
Xin Zhao cảm thấy những tiếng xì xầm đồng ý xung quanh. Những tiếng lầm bầm vọng lại, những giọng nói thầm thì.
“Là một đứa trẻ lạc, tôi đã làm mọi thứ để sống sót. Những thứ tôi không hề tự hào về lại lọt vào mắt xanh của những kẻ quyền lực. Họ phát hiện sức mạnh của tôi, và biến tôi thành một chiến binh. Kể từ đó, Viscero được tái sinh trong một Đấu Sĩ.
Anh thở dài, giọng nói yếu ớt hẳn đi. “Tôi đã hạ sát nhiều, rất nhiều người. Có những kẻ tôi còn chưa hề biết tên thật. Tôi giết càng nhiều, đám đông lại càng phấn khởi, ‘Viscero! Viscero!’ và tiền của họ rót đầy túi những chủ nhân tôi. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là cuộc đời của mình, chiến đấu nơi đấu trường để mang lại niềm vui cho kẻ khác. Và rồi, đến khi Noxus đề nghị với chủ nhân tôi số vàng lớn hơn nhiều số mà đấu trường có thể mang lại.
Xin Zhao nhún vai. “Đó là tất cả những gì đã đưa tôi đến đây. Lính của ngài biết rõ phần còn lại đấy.”
Jarvan III im lặng. Mọi người đều đợi ngài lên tiếng.
Nhà vua gật đầu ra hiệu cho một tên lính, hắn mang ra một túi vải lanh và đặt nó trước mặt Xin Zhao. Leng keng tiếng đồng vàng.
“Đây là ân huệ của ngài Jarvan Đệ Tam,” Đội Trưởng Crownguard tuyên bố. “Số vàng này đủ cho ngươi đi đường trong suốt một tuần. Bọn ta biết rằng ngươi đã phạm phải lỗi lầm khi xâm chiếm vùng đất được bảo hộ bởi vương quốc Demacia, nhưng bởi thành ý của ngươi, nhà vua đã ban cho ngươi một cơ hội nữa. Hãy tận dụng tốt nó.
Xin Zhao liếc nhìn chiếc túi. Anh không hề nhúc nhích. Dễ dàng như thế sao? Lấy chiếc túi này và rời khỏi đây trong yên bình? Vừa mới đây, anh đã thành thật về bản thân, với một người lạ có thể lấy mạng anh chỉ bằng một cái vẫy tay.
Nhưng rồi, người lạ đó lại lắng nghe anh. Rồi sau đó, ngài chẳng còn xa lạ nữa.
Bình yên không có cho ta, nhưng một mục đích thì vẫn có thể?
“Được rồi,” Đội Trưởng Crownguard nói, hai ngón tay chỉ về phía lối ra.
Xin Zhao cúi đầu mình. “Tôi có một thỉnh cầu, nếu tôi có thể.”
“Cứ nói đi,” nhà vua nói.
“Tôi muốn gia nhập đội cận vệ của ngài.”
“Láo toét!” Đội Trưởng Crownguard hét lớn. Những người lính còn lại cũng giậm cán giáo liên hồi xuống mặt đất để phụ họa.
Nhà vua cười khúc khích và quay lại nhìn đội trưởng kiếm của ngài “Quả là một thỉnh cầu thú vị.”
“Rõ là, ngươi không thể ” Đội Trưởng Crownguard cất lời, ngay trước khi cô một lần nữa phải câm lặng bởi cánh tay của nhà vua.
“Hãy để cậu ta giải thích,” Jarvan III mỉm cười. “Ta muốn nghe lý do của cậu ấy.”
Xin Zhao ngẩng mặt lên. Mắt anh nhìn thẳng vào mắt ngài. “Ngài đã cho tôi sự khoan dung và niềm vinh dự,” anh bắt đầu. “Hai thứ tôi chưa bao giờ biết đến, cho đến lúc này. Những năm ở Noxus, tôi phải chiến đấu vì những mục đích chẳng phải của mình, và thời gian đó tôi cũng biết đến chỉ hai sự thật. Chiến thắng là sống sót, và thất bại đồng nghĩa với cái chết. Đó là thứ tôi học được, khi chứng kiến những đấu sĩ khác gục ngã nơi đấu trường, hoặc mãi mãi biến mất sau quá nhiều thất bại. Nhưng ngài và người của ngài, chiến đấu vì một mục đích khác. Một mục đích cao cả hơn.
Một ngọn gió thoảng khẽ lay căn lều. Tiếng hai bước chân. Xin Zhao nuốt nước bọt.
“Và tôi thà chết, chiến đấu trong vinh dự, hơn là sống lay lắt những ngày còn lại, hối hận vì mình đã không chọn lựa điều đó.”
Jarvan III ngả người về phía trước. Tất cả những người còn lại hiểu rằng họ phải giữ yên lặng.
“Nói hay lắm,” vị vua hồi đáp. “Hay hơn cả khối cố vấn viên của ta, thật lòng mà nói. Dù vậy, những cận vệ của ta phải trải qua nhiều năm, thậm chí nhiều thập kỷ rèn luyện. Làm sao ta biết cậu đủ khả năng?”
Xin Zhao nhìn chằm chằm vào nhà vua, vào hoàng tử, vào Đội Trưởng Crownguard. Một phần trong anh hiểu rằng anh có thể nói tiếp; nhưng phần còn lại hiểu rằng anh có thể làm điều đó. Lựa chọn là của anh?
Không.
Lựa chọn là của định mệnh, và nó đã chọn rồi.
Anh cầm lấy túi vàng và ném thẳng nó về phía đội trưởng kiếm, trúng ngay vào mặt cô. Khi cô còn chưa kịp định thần, anh đã đá quét tên lính bên trái mình, khiến hắn ngã xuống sàn. Xin Zhao giật phăng ngọn giáo Demacia, xoay vòng nó để vật ngã tên lính bên phải. Cơ thể anh đang di chuyển theo bản năng, mềm mại và uyển chuyển, tâm trí anh đang quay về nơi đấu trường. Với một vòng xoay cuối cùng nữa, anh chĩa ngọn giáo thẳng về phía Jarvan III, phần cán của nó chỉ cách yết hầu nhà vua chừng vài phân.
Vị hoàng tử trẻ tuổi thở dốc. Những người lính của nhà vua đã tập hợp lại. Quân lính đổ dồn vào trong khi đội trưởng kiếm đã rút lưỡi kiếm của cô ra.
Xin Zhao quỳ xuống. Anh buông tay khỏi ngọn giáo, chẳng tạo nên tiếng động gì, và đưa cổ mình ra. Thép lạnh chạm vào da thịt anh.
Sự căng thẳng tràn ngập căn phòng. Mọi ánh mắt đổ dồn về Xin Zhao, mắt anh nhắm nghiền, yên bình, sẵn sàng chấp nhận điều tiếp theo xảy đến.
Nhà vua vuốt thẳng áo choàng. “Dừng lại,” ngài ra lệnh. “Cha ta đã từng nói rằng Noxus lãng phí những tài năng của họ nơi đấu trường đó. Giờ ta đã biết ông nói thật.”
“Bệ hạ,” Đội Trưởng Crownguard van xin. “Hắn muốn giết người!”
“Không đâu, Tianna,” nhà vua hồi đáp. “Cậu ta vừa cho ta thấy ta có thể bị giết như thế nào. Ngay cả trước mắt những chiến binh thân cận của ta.”
“Thành thật xin lỗi,” Xin Zhao nói. Giọng anh bình tĩnh và chuẩn mực, như một cơn thủy triều thinh lặng không muốn vào bờ.”Đó là cách duy nhất để tôi chứng tỏ bản thân mình.”
“Và ngươi đã làm được điều đó,” nhà vua nói. “Đối với ta, và cả những chiến binh Demacia. Ta nghĩ bọn họ đều có thể học được gì đó từ ngươi.”
“Ta sẽ không để những cận vệ hoàng gia bị làm nhơ bẩn bởi một tên tù nhân!” Đội Trưởng Crownguard tuyên bố.
“Từ lúc đứng trước ta, cậu ấy đã không còn là một tù nhân nữa.” Nhà vua đứng phắt dậy khỏi ghế. “Demacia được hình thành từ rất lâu, bởi những con người lương thiện tìm kiếm chỗ ẩn náu khỏi cái ác trên thế giới. Câu chuyện của cậu ta nhắc ta nhớ về một câu chuyện cổ, câu chuyện về Orlon vĩ đại và những tùy tùng của người. Một trong những câu chuyện hiếm hoi mà cha ta đã kể cho ta.”
Rồi ngài nhìn về phía hoàng tử, cậu cũng nhìn lại, ngạc nhiên. “Con ta, niềm vui của đời ta,” nhà vua nói, “ta hạnh phúc biết nhường nào khi con có thể chứng kiến khoảnh khắc này. Để tự mình hiểu được vì sao chúng ta phải thượng tôn lý tưởng của mình, để những người khác cũng theo ta làm thế. Con có hiểu không?”
“Vâng, thưa cha,” hoàng tử nói, giọng cậu còn nhỏ nhẹ, nhưng chắc chắn.
Nhà vua bước lên. “Xin Zhao, cậu đã khiến ta cảm động với cuộc đời và sự anh dũng của mình, một điều hiếm hoi mà ta lâu rồi chưa từng cảm nhận được. Ngài cúi xuống để đỡ Xin Zhao dậy. “Dù cậu không phải là người Demacia, nhưng ta cho phép cậu đi theo ta, đến vương quốc của ta, nơi cậu sẽ được chứng tỏ sức mạnh và sự trung thành của cậu trên cương vị một cận vệ của ta.”
Xin Zhao cảm thấy đôi bàn tay của ngài đang ôm chặt vai mình.
Xin Zhao nhìn thẳng vào mắt Jarvan III. Và trong lần đầu tiên, sau hàng thập kỷ, anh cảm thấy được niềm vui, nó vỗ về cơ thể anh như những con sóng đã một thời mang Viscero đến nơi chân trời tự do.
Tiết trời đêm lạnh lẽo ở nơi xa xăm phía bắc Kalstead. Vẫn còn tầm một tuần nữa cho đến khi anh thấy được những bức tường của Đại Đô Demacia, Xin Zhao nghĩ ngợi trong khi dạo quanh lều mình. Một khuôn mặt quen thuộc đứng ngay trước lối vào.
“Vẫn thức à?” Olber nói.
“Đi dạo một chút thôi. Không lâu đâu.”
Một mình lượn quanh khu trại, Xin Zhao cảm thấy tinh thần nơi những đồng đội mới của mình. Họ là một binh đoàn kỷ luật, luôn sẵn sàng để giúp đỡ và đảm bảo an toàn cho nhau trong hàng ngũ. Thấy những hành động đầy tính kỷ cương này khiến anh chợt mỉm cười. Anh rẽ ở một góc để ngắm nhìn ánh trăng lưỡi liềm, thì chợt cảm thấy một lực đột ngột kéo mình xuống.
Cả người anh đập mạnh xuống mặt đất.
Sau khi chớp mắt một vài lần, anh đã định thần và nhận ra mình vừa bị kéo vào một chiếc lều với ánh đèn leo lét. Đội trưởng kiếm liếc nhìn xuống anh. Bên cạnh cô ta là vài người lính dữ tợn trong bộ chiến giáp nặng nề.
“Ngươi có thể được lòng nhà vua, nhưng ngươi vẫn không phải người Demacia trong mắt ta.” cô khẳng định.
Khi Xin Zhao gượng dậy, cô rút kiếm ra. Như một bầy sư tử theo bước con đầu đàn, những người xung quanh cũng làm y hệt thế.
“Ta sẽ trông chừng ngươi,” cô cảnh báo. “Nếu bất kỳ điều gì xảy đến với nhà vua trong khi ngươi đang phục vụ ông ấy “
Bằng hai tay, Xin Zhao nắm chặt lưỡi kiếm của cô. “Hãy xem đây là lời tuyên thệ của ta với cô”
Tianna Crownguard trợn mắt, choáng váng, khi anh tự đặt mũi kiếm của cô lên cổ mình.
“Nếu có chuyện gì xảy ra,” Xin Zhao nói. “Cô cứ lấy mạng ta.”
Cập nhật thông tin chi tiết về Tiểu Sử Của Các Tướng Liên Minh Huyền Thoại trên website Hoisinhvienqnam.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!